Tiếng Zịt
Có Những Lời Chào Không Bao Giờ Nói Ra

"Không ai mong một lời xin lỗi,
nếu những gì xứng đáng đã được hành động thay lời."
— Trí Đức


Một lời chia tay không ai nghe thấy

Có những ngày mình ngồi lại thật lâu, nghĩ về một nơi từng thân thuộc như hơi thở – nơi mình đã đi qua biết bao nụ cười, ánh mắt, và những lần đặt trọn lòng tin vào điều đẹp đẽ.

Mình từng yêu nơi đó. Yêu như người ta yêu một kỷ niệm, một mùa cũ – không phải vì hoàn hảo, mà vì có lần khiến tim mình thấy ấm.

Nhưng rồi, sau nhiều lần góp ý, chờ đợi và thất vọng – mình nhận ra, không phải nơi nào cũng muốn thay đổi. Có những nếp nghĩ cũ, có những quy trình lặp lại, có những sự im lặng mặc định như cách mọi thứ được vận hành... mà không ai còn hỏi: "Liệu như thế đã đủ tốt chưa?"


Có những điều nếu còn kéo dài – sẽ thành đáng tiếc

Mình không phải người đầu tiên từng lên tiếng. Nhưng nhiều người đã chọn im lặng. Họ từng nói, từng viết – rồi mỏi mệt. Họ sợ bị xem là "khó tính". Họ từng kỳ vọng – rồi thu mình lại như sóng sau bờ cát.

Giờ thì mình hiểu họ – vì mình cũng đã trở thành một phần của sự im lặng đó.

Sự im lặng không phải vì đã hài lòng,
mà vì đã ngừng tin rằng tiếng nói mình có thể thay đổi điều gì.

Và nếu điều này cứ lặp lại, nơi từng là ký ức đẹp – sẽ trở thành một trạm dừng vô cảm. Mình không muốn điều đó, nhưng đôi khi, một người đi qua không thể chống lại cơn bão đang cuộn sâu bên trong một hệ thống.


Những kỷ niệm không gọi tên

Có những ánh mắt từng khiến mình thấy mình được thấu hiểu, những nụ cười từng khiến một ngày buồn hoá nhẹ tênh. Nhưng tất cả… chỉ là lát cắt mỏng trong một tổng thể cần được lắng nghe nhiều hơn, tử tế hơn.

Mình đã từng hy vọng, rằng mỗi lời nói ra sẽ là một hạt giống. Nhưng đôi khi, gió trong một căn phòng quá mạnh – hạt giống nhỏ không thể nảy mầm.

Và thế là mình chọn lùi lại.


Một mong ước rất giản dị

Mình không mong gặp lại gương mặt cũ, cũng không cần mọi thứ giữ nguyên như ngày đầu.
Mình chỉ mong nơi này sẽ giữ được một tinh thần biết lắng nghe và nỗ lực,
không phải để hoàn hảo, mà để tiếp tục đi tiếp –
theo cách xứng đáng với niềm tin mà rất nhiều người từng gửi gắm.

Mình không cần một nơi vẹn toàn,
chỉ mong đó là một nơi biết lớn lên trong sự tử tế.


Vì nơi này từng là… một phần mình

Dù có quay lại hay không, nơi này vẫn là một vết mực đẹp trong quyển nhật ký lòng mình. Một chốn không chỉ để mua sắm – mà từng là điểm tựa, là một lát cắt tuổi trẻ mang tên niềm tin.

“Mình tạm chia tay nhau nhé em,
để ta biết được có yêu nhau không…”
Yêu lại từ đầu – Khắc Việt


Lời cuối

Có những mùa – không bao giờ trở lại,
nhưng vẫn đủ để ta mang theo suốt đời.

Có những lời chào – không bao giờ nói ra,
nhưng vẫn là tiếng vọng dài trong ký ức.

Được chép lại trong sổ taystoryvới những trang viết về:
0
0
0
0