Tiếng Zịt
Một Khoảnh Khắc Chạm Đến Zịt

“Ngỡ cười chút xíu cho đời bớt căng,
Ai ngờ một câu… làm Zịt đứng lặng.”


Có Những Câu Chuyện Không Cần Nói Lớn

Zịt vừa xem Cưới Ma Giải Hạn – thiệt ra cũng định xem giải trí, coi nhẹ đầu. Ấy thế mà phim hài hài vậy, lại có đoạn khiến tim Zịt tự dưng... chững lại một nhịp.

Một nhân vật trong phim đã nói:

“Thằng con trai chú thích con trai nó sai gì đâu chứ?”
Nghe như một lời bênh vu vơ, nhưng Zịt thì như bị ai đó gõ nhẹ vào tâm can. Không mạnh, nhưng vừa đủ để vỡ tan một vùng trầm lắng trong lòng.


Sao Yêu Cũng Phải Có Điều Kiện?

Zịt lớn lên cũng giống bao người – học những điều “đúng chuẩn”, được dạy rằng tình yêu là giữa nam và nữ, rồi cưới, rồi đẻ, rồi sống bình thường như bao người khác.
Mọi thứ đều... có kịch bản sẵn.
Nhưng có bao giờ tụi mình được hỏi: mình thật sự muốn gì? Mình yêu ai vì họ là ai, hay vì họ hợp logic di truyền?

Zịt nghĩ, có những tình cảm không cần phải đúng – chỉ cần đủ thật.
Và nếu được quyền yêu, thì cũng phải được quyền không cần giải thích vì sao mình lại yêu.


Xã Hội Xa Xưa – Khi Yêu Phải Phục Vụ Một Mục Đích

Ngày xưa – mà không cần phải đi xa tận thời vua Hùng, chỉ cần ngó lại thời ông bà, cha mẹ mình thôi – tình yêu đã được “đóng khung” trong một công thức rất... sinh học:
Yêu → Cưới → Sinh → Nối Dõi.

Người ta không dạy con cái cách lắng nghe cảm xúc, mà dạy cách chọn “người tử tế để lấy làm chồng”.
Không hỏi: “con có vui không?”, mà hỏi: “nó có nghề nghiệp không?”.
Không hỏi: “hai đứa có thương nhau không?”, mà hỏi: “tính nó có đẻ được không?”.

Tình yêu thời đó không phải là chốn trú ẩn, mà là nhiệm vụ.
Không ai dám yêu “ngược chiều” – vì yêu mà không sinh sản thì bị xem là... lãng phí, thậm chí “lệch chuẩn”.

Còn nhớ trong văn học xưa, Kiều cũng đâu có được chọn yêu. Nàng bị bán, bị đẩy, bị ép – và tình yêu thành thứ xa xỉ. Còn bây giờ, khi ta được chọn, mà vẫn sợ... thì chẳng phải ta đang mang vác gông cùm cũ kỹ của quá khứ sao?


Tình Yêu Không Phải Bài Toán Di Truyền

Câu nói trong phim làm Zịt nhớ lại bao nhiêu câu chuyện lặng lẽ xung quanh mình.
Những ánh mắt tránh né khi bạn bè hỏi “mày có bồ chưa?”.
Những lần crush ai đó mà chỉ dám... giữ trong tim.
Những cuộc yêu thầm – không vì không dám, mà vì sợ người ta thấy mình “sai”.

Nhưng yêu mà cũng cần “đúng chuẩn” thì... còn là yêu không?
Hay chỉ là bắt tim mình phải mặc đồng phục cho hợp lễ nghĩa?


Cảm Ơn Phim, Cảm Ơn Câu Nói

Zịt không nghĩ một bộ phim hài lại khiến mình lặng đến vậy.
Một câu thoại nhỏ xíu, nhưng giống như ai đó dám đứng giữa xã hội mà nói giùm cho bao người: “này, nó không sai đâu!”

Và có lẽ, đôi khi tụi mình chỉ cần một người nói câu đó, là đủ có can đảm để sống thật.


Zịt không biết mình đang viết bài này cho ai.
Có thể cho bạn – người từng lặng lẽ yêu một người mà không ai công nhận.
Có thể cho chính Zịt – của những ngày từng thấy lòng mình là một vùng sai lệch.
Và cũng có thể cho... một thế giới mà Zịt hy vọng sẽ rộng hơn, nhẹ hơn, và yêu nhiều hơn.


— Zịt Kêu Meow Meow 🐥

Hôm nay Zịt không dạy ai điều gì hết.
Chỉ là Zịt vừa xem phim, rồi nhớ lại, rồi thấy mình vẫn đang học cách thương mình – từ những câu thoại tưởng chẳng là gì.

Được chép lại trong sổ tayZịt Mở Mangvới những trang viết về:
0
0
0
0